Quay lại nhé!
.....Người cũ nói mà không nhìn thẳng vào mắt gã. Gã nhếch mép, lặng lẽ rót tồng tộc bia trong chai ra ly, khiến bọt trào hết cả ra ngoài rồi lại lặng lẽ cầm chút bia còn lại trong ly đổ ngược vào trong chai. Người cũ nhìn chai bia đã bị vơi quá nửa, bọt bia nhầy nhụa bên ngoài vỏ chai, trên mặt bàn rồi khẽ thở dài, rút tờ 100k ra để lên bàn rồi đi về. "Ừ nhỉ? Nước đã đổ sao mà múc lại cho đầy?"
Gã còn ngồi lại một lúc lâu, nhấm nháy với cô bé phục vụ rất xinh, uống cạn ba chai bia rồi mới đứng dậy ra về. Giá như Người cũ nhìn thẳng vào mắt gã để nói câu đó, chẳn hẳn mọi việc đã khác. Cũng không biết nữa, là gã chỉ nghĩ vậy thôi. Gã lôi điện thoại ra, nhắn một cái tin cho Người cũ hơn. Tối ngủ nhà em được không? Không được, bạn trai em vừa về! Đừng nhắn tin cho em nữa nhé! Hết tuần anh ấy mới đi.
Gã lại nhếch mép cười hềnh hệch một mình rất vô duyên rồi bước ra cửa. Gã từng yêu khá nhiều người nhưng chỉ có vài ba cô gái mà gã còn có thể nhớ. Trong đó gã xếp các cô theo thứ tự: Người cũ, Người cũ hơn... Chỉ vậy thôi, không tên tuổi, không địa chỉ. Gã và Người cũ hơn chia tay được khoảng bốn năm, thì gặp lại. Giữa khoảng thời gian yêu Người cũ và Người cũ hơn, gã cũng cặp với mấy em nữa nhưng gã chẳng còn nhớ một cô nào cả. Người cũ hơn cũng đã có người yêu mới, một anh chàng công tử khá đẹp trai nhưng "bột và màu mè". Yêu nhau được một thời gian ngắn thì "Bột" đi du học ở Úc, nhưng cứ một vài tháng thì lại tếch về nhà thăm người yêu một lần. Người cũ hơn chê "Bột" trẻ con, ngu ngơ, háo thắng nhưng vẫn yêu. Ít ra thì yêu anh ta cũng ít nguy hiểm hơn yêu anh. Người cũ hơn nói với gã trong lần đầu tiên gặp lại sau gần bốn năm. Để đáp lại, gã cũng chỉ nhếch mép cười nụ.
Người cũ hơn nói rằng bây giờ cô không còn yêu gã nữa. Ngày đó em mới 17, ngu ngốc, ngây thơ và dễ bị lừa, nên anh mới có cơ hội, nhưng bây giờ thì đừng hòng nhé. Vậy sao bây giờ em vẫn đến với anh khi đại gia của em đi vắng? Vậy sao vẫn cứ để ta lao vào nhau như con thiêu thân, hùng hục suốt đêm rồi sáng ra lại ca bài ca có lỗi với gã đại gia của em? Người cũ hơn nhìn gã trân trân rồi bỏ đi thẳng. Anh chỉ là thằng khốn nạn. Ừ! Khốn nạn. Khốn nạn mà em vẫn tìm đến anh đó thôi?
Nhưng bữa nay thì gã tìm đến cô, chỉ có điều là đại gia của cô đã về. Gã bây giờ cũng chỉ là lựa chọn thứ hai, vậy nên gã đành đút tay vào túi quần Jeans và bước ra đường.
Đêm Sài Gòn trong như nước mắt thiếu nữ chia tay tình đầu, rặt là tình yêu mà không có giả dối. Bây giờ mới 1h sáng, gã không có thói quen về nhà sớm như vậy. Đêm Sài Gòn trong quá, mấy thứ nhộn nhạo, láo nháo của khu phố Tây không thể làm vẩn đục đi được. Mấy con "Gà đêm" nhìn gã thờ ơ. Mẹ! Gã tầm thước, ăn mặc bụi bặm, nhìn ra vẻ sành sỏi nhưng rặt Việt Nam, không lơ ngơ như mấy gã nước ngoài lắm đô. Các cô không thèm đoái hoài cũng phải. Nước mẹ gì, gã về!!!
Nhà tập thể, khu chung cư trí thức mà nhộn nhạo như khu bãi rác. Gần 2h sáng rồi mà vẫn còn tiếng vợ chồng chửi nhau lẳm rẳm. Con Mèo mập không ra đón gã như thường lệ. Chắc là nó đã chui vào một góc nào đó để ngủ mất rồi, hoặc đang bị kẹt trên nóc tủ chưa xuống được. Con Mèo mập ngoài chuyện sợ Chuột ra thì có một cái tật là sợ độ cao. Nó có thể leo lên nóc tủ ngồi nhìn xuống ngạo nghễ nhưng lại không thể leo xuống mà cứ phải đợi gã bắc ghế trèo lên lôi xuống. Khốn nạn, gã từng chửi nó, Mèo gì mà sợ độ cao hả mày?
Đúng là con Mèo mập đang kẹt trên nóc tủ thật, thấy gã nó kêu meo meo mừng rỡ nhưng gã không thèm để ý. Gã đổ vật xuống giường, không thèm thay đồ, vơ lấy cái gối ôm là con Gấu bông to đùng mà Người cũ mua tặng. Nằm hồi lâu mà không ngủ được, ánh mắt của Người cũ vẫn cứ ám ảnh gã mãi. Trước đây Người cũ thường rất thích nhìn thẳng vào mắt gã mỗi khi nói chuyện, nhưng tối nay lại không thèm nhìn gã lấy nửa giây khi nói lời quay lại. Tại sao? Tại sao chứ? Gã vùng dậy, xé toạc tấm hình Người cũ trong bộ đầm đỏ rất xinh do chính tay gã chụp dán trên tường xuống. Mắt người cũ rất to, tròn, êm dịu nhưng đầy bão tố như mặt biển đêm. Gã yêu Người cũ từ ánh mắt thông minh và đầy bão lửa đó.
Gã gặp Người cũ trong một cuộc họp báo ca sĩ mới ra Album. Người cũ làm nhân viên PR cho một công ty tổ chức sự kiện. Có vẻ như đám báo chí không ưa tay ca sĩ này cho lắm nên chẳng ai thèm hỏi hoặc hỏi toàn những câu bới móc. Tay ca sĩ chỉ quen với việc nhép môi trên sân khấu hoặc gào thét trong phòng thu nên tỏ ra hốt hoảng thấy rõ. Vậy nên, toàn bộ việc "đối ngoại" với cánh báo chí đều do một tay Người cũ làm hết. Gã ấn tượng với đôi mắt to, tròn, thông minh và đầy bão lửa cùng với những câu biện hộ rất thuyết phục của Người cũ. Tôi đó, gã nhắn tin cho Người cũ: Chiều nay một mình em làm chủ sân khấu. Nể lắm! Chỉ có vậy thôi mà hai tuần sau thì gã và Người cũ yêu nhau.
Người cũ là một cô gái đầy tham vọng, Người cũ mới 22 tuổi nhưng đã xây dựng một kế hoạch chi tiết và dài hơi cho tới năm mình 45 tuổi. Người cũ chỉ có hai câu ưa dùng, "em muốn", và "em không muốn" Người cũ không thích dùng từ em thích, hoặc em ước, Người cũ nói những câu nói đó chỉ dành cho những kẻ không có lập trường và thiếu quyết đoán mà thôi. Còn với Người cũ, cái gì cũng nên có kế hoạch đàng hoàng, chi tiết và thật sự rõ ràng. Ví dụ như yêu nhau được vài tháng, Người cũ lập ra cho gã một bản chi tiết dài cả chục trang giấy, trong đó ghi rõ cái kế hoạch cho năm nay nên thế nào, năm sau nên ra sao? Gã đọc tới đoạn cô lên kế hoạch trong sự nghiệp, cô làm giám đốc Marketing công ty truyền thông, gã là trưởng ban văn hóa của báo và mua một chiếc Lexus 7 chỗ sau khi hai đứa cưới nhau được khoảng 4 năm thì gã hoảng. Gã vốn sống tự lập từ nhỏ, vất vưởng như cây Sam dại, mọc lan trên nền đất, bò được tới đâu thì bò, vậy mà vẫn sống tốt, có sao đâu? Gã chưa từng lên bất kỳ một kế hoạch nào cho mình, kể cả việc gã yêu Người cũ, cũng có kế hoạch nào trước đó đâu? Với gã, cuộc đời vốn là một con thuyền không có tay chèo lái, cứ trôi được tới đâu thì trôi, miễn đừng chìm là được.
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo gã ra khỏi cơn mộng mị về Người cũ, phải mất 30 giây gã mới nhận ra cô gái bên kia đầu dây là ai. Chúng ta chat với nhau mấy lần, comment qua lại trên Facebook cũng nhiều, anh cho em số của anh tối qua. Cô gái giới thiệu đơn giản về mình. Em đang buồn, muốn đi cafe đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng đã gần 2h sáng rồi đấy. Còn quán cafe nào còn mở cửa không anh? Còn!
Thế là quá đủ để bắt đầu một cuộc hẹn ngẫu hứng lúc tờ mờ sáng. Thi thoảng gã vẫn ngồi ở cafe chỗ Hồ Con Rùa tới 2-3h sáng mới về, chỗ đó chắc giờ vẫn mở cửa. Cô gái miêu tả sơ qua cho gã về hình dáng, bộ đồ mình đang mặc và nhận lại được những thông tin sơ bộ của gã. Gã vẫn thường có những cuộc gặp bất chợt và đầy ngẫu hứng như vậy trong suốt một quãng thời gian dài sống độc thân nên cũng chẳng lấy gì làm lạ. Hơn nữa, giờ gã đang muốn thoát ra khỏi căn phòng cô độc tràn ngập hình bóng của Người cũ này, vậy nên đi đâu đó được cũng là một lựa chọn không hề tồi.
Cô gái có đôi mắt mọng nước u sầu như mây đen trĩu nặng giữa chiều đông, nó hoàn toàn tương phản với chiếc váy đỏ rực rỡ mà cô đang mặc. Em đã nghĩ anh có một cái đầu bù xù, cặp kính cận dày cộm, thân hình còm nhom cơ. Gã cười ngất, sao em lại nghĩ vậy? Thì đó, cũng giống em, anh không để hình mình trên Avatar. Vả lại, đó là hình dáng quen thuộc của những gã viết văn mà, em vẫn thường thấy trên phim như vậy. Gã cười không nổi, thế giới này thật kỳ lạ, chỉ cần một vài tình tiết chung chung thường thấy là người ta có thể mặc định, bôi đen cả một loạt người. Gã nhìn lại cô, cô xinh đẹp, tóc nhuộm thời thượng, đeo túi Lv, đôi môi đỏ mọng của son Estee Lauder, hạt kim cương nhỏ đính trên chiếc răng khểnh khiêu khích và đeo Circle lens màu tím. Gã thoáng giật mình, gã biết nhiều, gặp nhiều nhưng gã thậm chí không thể ngờ là với một cô gái trẻ trung, hiện đại như cô mà cũng có lối suy nghĩ ngây thơ và cả tin như vậy với những vai diễn trên truyền hình. Gã chat với cô mấy lần, nghe cách nói chuyện thì gã từng nghĩ cô là dân miền Tây lên thành phố. Nhưng khi gặp cô thì mới biết hóa ra không phải, cô là người Sài Gòn chính gốc, từ đời ông ngoại cô đã ở Sài Gòn rồi. Cô nói vẫn thường đọc truyện ngắn của gã, đọc bài của gã trên báo. Chắc là anh chơi thân với nhiều ngôi sao lắm nhỉ?
Của đáng tội, gã làm về mảng văn hóa, thi thoảng có đi lại, phỏng vấn "sao xẹt" thiệt nhưng gã không chơi thân với ai. Gã quan điểm ngôi sao chẳng qua cũng chỉ là một thiên thạch, nhìn xa thì long lanh, lại gần cũng chỉ là một viên đá rất lớn rỗ lỗ chỗ mà thôi. Gã làm nhiều, làm lâu trong giới nên biết rõ lắm và chẳng thần tượng bất kỳ người nào. Đôi khi gã thấy thương hại cho những người trẻ tuổi cứ thần tượng một "ngôi sao" nào đó được dựng lên bằng công nghệ Pr. Nhưng gã không nỡ nói ra với cô điều đó. Gã hỏi lại, hơi tàn nhẫn một chút: Hóa ra em muốn gặp anh chỉ vì thế thôi à? Không! Cô không nhận ra sự quá đáng của gã, em thấy những nhân vật chính trong truyện của anh thường rất tâm lý và biết cách chia sẻ với phụ nữ, em đang buồn và muốn có ai đó để tâm sự. Gã sững người.
Nhưng hóa ra cô không nói chút nào về chuyện của mình dù gã đã cố gắng khuyến khích, thay vào đó cô hỏi chuyện về những "ngôi sao" mà cô quan tâm. Ca sĩ D bị gay đúng không anh? Vậy mà em thấy lên báo nói là sắp cưới vợ. Em nghe đồn ca sĩ H bị chém vì ghen tuông, diễn viên M được vào vai chính của một bộ phim là vì ngủ với đạo diễn, nhưng nghe đồn đạo diễn đó cũng gay mà? Gã bật cười thương hại, tin đồn quả là có sức mạnh kinh khủng, qua một hồi nói chuyện, gã thấy cô thiếu hụt kiến thức xã hội một cách trầm trọng nhưng lại biết gần hết mọi tin đồn liên quan tới giới showbiz. Gã kiên nhẫn trả lời, giải thích một lúc rồi mệt mỏi hỏi lại: Em có chuyện gì buồn nào?
Cô lặng đi, để nghị gã đi đâu đó cho thoáng, cô không thích không khí nặng nề mùi máy lạnh nữa. Gã suy nghĩ một chút rồi đưa cô đi chợ hoa đêm Hồ Thị Kỷ. Gió tháng 12 thổi vào mặt gã se se lạnh, hai tay cô hờ hững đặt lên eo gã, mùi thơm của nước hoa Hermes thoang thoảng khiến gã rạo rực. Dạo một vòng trong chợ hoa đêm, trầm trồ với hầu hết những loài hoa mà cô không biết tên rồi cô đề nghị gã đưa cô về. Em không muốn về nhà thì về nhà anh vậy nhé. Cô gật đầu mà không thoáng suy nghĩ lấy một giây. Gã mỉm cười, nói trong lòng không khỏi thoáng qua một ý nghĩ đen tối thì hóa ra nói dối.
Nhà chỉ có một phòng ngủ, em ngủ trong phòng, anh ra phòng khách ngủ nhé. Không sao, anh cứ ngủ trong này, em một góc, anh một góc. Gã không khỏi ngạc nhiên, em không ngại sao? Ngại gì? Anh gay mà! Cô tỉnh bơ. Gã suýt sặc. Sao em nói vậy? Ai nói với em là anh gay? Thì em nghe đồn, bạn bè anh trên Facebook có rất nhiều người gay, anh đeo bông tai, xăm mình... Nên em đoán chắc anh gay. Gã cười sằng sặc, không biết nên nghĩ gì về cô. Cô trẻ trung, cô hiện đại, sành điệu nhưng lại bàng quan, ngây thơ, cả tin một cách khó tin. Gã nhìn sâu vào mắt cô, nói bỡn cợt một cách nghiêm túc. Có cần anh chứng minh với em là anh không gay không? Cô nhìn gã hơi ngỡ ngàng, như thể người thợ săn đang đánh giá mức độ nguy hiểm của con thú đang bị tổn thương. Rồi cô nhỏ nhẹ, câu trả lời của cô đánh gục gã ngay lập tức, có trong mơ gã cũng không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Cô nói, nhỏ nhẹ, hờ hững và thoảng như hơi sương. Nếu anh có thể!
Gã phải sững lại khoảng ba mươi giây để khẳng định mình không nghe nhầm. Thi thoảng gã cũng có chuyện tình một đêm với ai đó, nhưng với tình huống này thì khó hiểu thật. Thường thì đối tác của gã phải vin vào bia rượu, hoặc bị bia rượu, bị nỗi buồn, bị một cú sốc hoặc cái gì đó đại loại dẫn lối, còn cô thì không. Cô hoàn toàn bình thường, nếu loại trừ vấn đề cô hơi cả tin và phiến diện một chút thì cô là một cô gái bình thường hoàn hảo. Vậy thì...
Sao đây? Giọng cô pha chút khiêu khích, nhưng đôi môi cô đang run run chứng tỏ cô đang rất căng thẳng. Cô đang thử gã chăng? Sự khiêu khích về mọi mặt của cô chẳng thể khiến gã lo sợ, gã chẳng có gì để mất. Gã cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt cô, tiến tới gần, cúi sát xuống đôi môi mọng đỏ của cô hôn nhẹ thăm dò. Môi cô hơi hé ra, run rẩy, mắt cô nhắm nghiền, gã thấy cô khẽ rùng mình nhưng tuyệt nhiên không hề đẩy gã ra. Gã dừng lại một chút chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô nhưng không thấy gì, bị thứ hương thơm tỏa ra từ cô cuốn hút, gã đưa hai tay khẽ khàng chạm lên ngực cô. Người cô run rẩy nửa như muốn đẩy gã ra, nửa như muốn hùa theo từng động tác của gã. Người cô run lên, những ngón tay bấu chặt vào hai cánh tay của gã. Gã hôn lên bờ vai run rẩy, lấm tấm mồ hôi của cô, đưa bàn tay xuống sâu, sâu mãi...
Gã tỉnh đậy thì trời đã rất trưa và cô đã đi từ lâu rồi. Gã bật dậy, dáo dác nhìn quanh rồi thầm tự mắng mình. Nhà không mất thứ gì, chỉ có cô là biến mất. Gã vò đầu, nếu không còn mùa thơm của cô còn thoang thoảng đâu đây, nếu không còn chút máu vương trên nệm thì gã chẳng thể tin chuyện hôm qua không phải là một giấc mơ. Cô để lại cho gã đời con gái của mình cùng một lá thư viết vội trên cuốn lịch treo tường bị cô gỡ xuống, nét chữ nguệch ngoạc.
"Chắc anh chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Em đoán là với trí tưởng tượng của một người viết văn, anh cũng chẳng thể nào đoán ra được. Em đã trao anh đời con gái của mình nhưng em sẽ tan biến khỏi cuộc đời anh. Vì vậy, em không mong anh sẽ nhớ về em. Nhưng anh cứ tin rằng em cũng sẽ không lấy đi của anh điều gì. Em không phải là thứ con gái dễ dãi, hư hỏng, lại càng không phải thứ con gái bỗng một sáng mai thức dậy, giật mình nghĩ sao mình vẫn còn trinh trắng? Nhưng em đã tìm đến anh, và đưa anh vào một cuộc chơi mà anh dễ dàng bị dắt mũi. Em xin lỗi.
Hai ngày nữa em lên xe hoa đấy. Chắc anh từng nghe tới chuyện lấy chồng Hàn Quốc? Em thích dùng từ bán mình hơn. Em đã nói xạo anh. Em người miền tây chính gốc, đang học năm ba đại học sư phạm văn. Son phấn, nước hoa, mọi thứ kể cả kính áp tròng em đều mượn của cô bạn, chỉ có tóc và viên pha lê ở răng là em phải bỏ tiền đi làm thêm để làm hôm qua. Chắc anh tưởng em điên, nhưng khi em theo chồng về bên kia, em còn gì để mà giữ nữa đâu?
Ba em bị tiểu đường, bác sĩ kêu phải ghép thận mới có cơ may sống, còn chân thì vừa mới cưa mất rồi vì bị hoại thư. Người ta nói lấy chồng Hàn Quốc thì sẽ có tiền chữa bệnh cho ba em. Em không còn lựa chọn nào khác cả.
Em thích văn của anh. Cách đây khoảng gần chục năm, hồi còn anh còn làm ở báo Hoa, em còn đi học phổ thông, em đã từng là cộng tác viên của anh và anh từng biên tập giúp em mấy bài viết đấy. Nhưng có lẽ anh sẽ không nhận ra được nét chữ của em đâu.
À quên. Em có đọc thấy tin nhắn của một chị nào đó mà anh để tên là Người cũ. Em xin lỗi. Em không phải là người tò mò nhưng tin nhắn trên iphone của anh tự động hiện lên màn hình. Em không biết hai người có chuyện gì, nhưng đọc những gì chị ấy viết, em thực sự ganh tị. Chị ấy nói muốn quay lại để cùng anh xây dựng mọi kế hoạch trong tương lai. Em ước gì mình cũng có thể xây dựng một kế hoạch tương lai cho mình và người yêu."
Gã thẫn thờ, vớ lấy điện thoại gọi cho cô thì nghe tiếng chuông điện thoại đổ vang bên cạnh. Cô để lại cho gã luôn cả điện thoại của cô, cô để lại tất cả, chỉ có bản thân cô là biến mất.
Gã đọc lại một lần nữa tin nhắn của Người cũ trong máy, ngẫm nghĩ lại những gì Tình một đêm đã viết cho mình.
....
Gã sắp ba mươi, vẫn sống lay lắt như Sam, bò lan được tới đâu thì bò.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét